Nhiều bài toán khó nhứt đã có đáp số, đáp số mà toàn thể các nhà
nghiên cứu về toán học đều công nhận là đúng hoặc chưa ai có thể phủ
nhận đáp số đó sai.
.
Ngoài
các chiều toán học chứng minh được, các nhà khoa học còn liệt thời gian
vào "Chiều của thời gian" Hiện tại, Quá khứ, Tương lai. Một người, một
vật không thể ở hai nơi trong cùng một thời gian, hoặc chiều lơ lửng
trong vũ trụ chẳng hạn.
Chiều cong có phải là một chiều nữa hay
không? Thí dụ một người xuất hành tại đây đi một vòng quanh trái đất theo hướng đông rồi
trở lại điểm này từ hướng tây.
Một thí dụ khác về những chiều, thế giới mà con người chỉ lờ mờ cảm nhận, nhưng chưa thông hiểu được:
Giả
sử có một một mảnh giấy hình người, rất rất dẹp. Rồi giả sử tiếp là
mảnh giấy đó có ý thức, suy nghỉ, cảm nhận như chúng ta vậy. Đối với
mảnh giấy đó, nó chỉ biết có hai chiều như thân thể của nó, chiều dọc và
chiều ngang. Nó đi lòng vòng trên một miếng giấy khác cũng hai chiều
như nó, treo lơ lửng trên không trung. Một lúc sau, tình cờ nó đi đến
rìa giấy, nó lọt ra khỏi giấy và rơi vào trong chân không. Nó có kinh
hoàng hay không khi lọt vào thế giới mà nó chưa bao giờ biết đến? trong
khi chúng ta ai cũng biết là có chiều thứ ba, chiều cao hay sâu. Nếu sự
nhận biết của chúng ta chỉ hơn miếng giấy kia một chiều, thì điều này
cũng chứng tỏ sự hiểu biết của chúng ta còn rất cạn trong một thế giới
(sự hiểu biết) vô hình, vô tận.
Một câu hỏi khác mà trên thế giới này
chưa một nhà khoa học tâm linh, một chuyên gia nghiên cứu nào có thể
chứng minh được: "Có ma, có quỷ hay là không?". Không chứng minh được
không đồng nghĩa với không có!
Thí dụ như "Vật chất tối-dark matter" hay "dark energy-Năng lượng tối" chưa ai thấy nhưng chúng vẫn tồn tại
Tại
sao trên thế giới này từ cổ chí kim, thời ai cập, hy lạp, la mã, tàu,
tây, số đông con người lại tin có Trời, có Phật, có Chúa, có thần thánh,
cho dù những người đó chưa bao giờ hiện ra cho họ thấy, chưa ai có thể
chứng minh được!
Theo
tôi, con người gồm phần hồn và phần xác, điều đó ai cũng cảm nhận và
thấy được. Xác là thể xác, dòng điện lực, dòng máu luân chuyển trong
người, là tướng mạo bên ngoài. Hồn là những thứ không nắm bắt được nhưng
nó vẫn tồn tại trong một thể xác sống. Thí dụ đơn giản: cũng là con
người, nhưng sao có người vừa nhìn vài giây ta có thiện cảm, có người
lại không? Có người ta cảm thấy họ phát ra một cái gì đó rất dử dằn cho
dù họ chưa mở miệng nói một lời? Có người chỉ nhìn vài giây, sự giã dối
hiện lên qua hơi thở hành động của họ khiến linh tính báo động ta phải
đề phòng người này! Người có ánh mắt gọi là có hồn. Người mới nhìn đã
thấy vẽ uy nghiêm.
Nếu đã có phần hồn, phần xác thì câu hỏi kế
tiếp là: khi xác chết đi, khi trái tim khối óc ngưng hoạt động, các tế
bào ngừng tái tạo thì phần hồn sẽ ra sao? chúng sẽ bị hủy diệt theo thể
xác hay sẽ xuất ra và đi tìm một thể xác sống (người, thú) khác nhập vào
để tiếp tục tồn tại?
Và trong trạng thái linh hồn lơ lửng như vậy thì có phải gọi là ma, quỷ hay không?
Nếu
đúng là có ma, quỷ thì tại sao có người kể là họ thấy, còn có người
không thấy thì cho là hoang đường, toàn chuyện xạo. Vậy những người nói
người khác xạo, họ có tin có Trời, Phật, Chúa hay không?
Trong
những cuộc thi đố vui, người ta thường cho người thi phần hỏi ý kiến
cho một câu hỏi người thi bị bí, toàn thể khán giả chọn câu trả lời
đúng trong những câu trả lời, người thi đố dựa vào kết quả của khán giả
mà trả lời. Thông thường số đông luôn luôn trả lời đúng, còn gọi là "sự
khôn ngoan của số đông". Vậy số đông người tin có kiếp trước, kiếp này,
có trời phật chúa ở trên từ cổ chí kim đó họ đúng hay số đông này đều
nói láo?
Có người nói với tôi: Ai thấy thì mới tin là "có" hoặc
"người nặng bóng vía thường không thấy" hoặc có người rất khó ngủ, nhưng
một khi ngủ thì ngủ say đến nổi dù có ma đến đứng bên cạnh họ cũng
không hay biết.
Nhưng dù sao, rất nhiều dấu hỏi đã được
đặt ra, nhưng chưa có câu trả lời chính xác chứng minh được, cho nên
sau đây là những câu chuyện sưu tầm và ghi lại chuyện nghe được của
những người "đáng tin cậy" bởi vì họ xạo với mình cũng không có ích lợi
gì cho họ. Những chuyện này là do chính mắt họ thấy, chuyện xảy ra với
họ, cũng có thể đó chỉ là giấc mơ, ảo giác hay chuyện tình cờ ngẫu
nhiên... ai biết được? Ghi ra đọc vậy thôi, không có tính cách thuyết
phục bất kỳ ai hết.
Theo tôi, những người đã thấy ma
thấy quỷ mà kể lại những chuyện này chứng tỏ họ là những người rất gan
dạ, "thấy" là một chuyện, "sợ" là một chuyện khác. Có người nói với tôi:
"những người sợ ma, họ nói nếu họ mà thấy ma thì họ đã xỉu, mà gặp quỷ
thì họ đứng tim chết luôn" vì vậy tôi nghỉ, những người sợ ma đó có khi
họ thấy rồi thì đứng tim chết, vậy còn ai để kể lại chuyện?
"
(dimension) mới luôn luôn là một sự nới rộng về một hướng mới hoặc một
sự sắp xếp mới. Có nhiều chiều chỉ là giả thuyết, lý thuyết của toán
học, vật lý học, trên thực tế chưa chứng minh được.
:
ma là những linh hồn vất vưởng giữa thế giới dương và âm, còn việc gì
đó chưa làm xong hoặc chết uất ức, chết quá bất ngờ nên hồn chưa ý thức,
biết là xác đã chết, ma chỉ là những hình dáng màu trắng như cụm mây,
khói, sương mờ, lơ lửng mờ ảo.
Quỷ thường có hình dáng đen đúa và
đặc biệt của nó là dám đụng chạm đến thân thể người sống như ngắc, nhéo,
cắn, bò lên người, đè người, đôi khi nghe mùi thúi, hiện ra nguyên hình
không những vào ban đêm mà còn hiện ra giữa ban ngày hoặc cả khi có đèn
lờ mờ sáng.
29.
Ngôi nhà ma
Tôi là con một, khi tôi 19 tuổi và còn ở chung nhà với cha mẹ. Ngôi nhà có hai tầng và trên nóc là phòng dành cho khách đến thăm ngủ lại. Nhà này do chính cha mẹ tôi thiết kế và mướn xây. Nhà nằm trên vùng đất ngoại ô thành phố, chung quanh là đồng trống.
Từ khi mới dọn vô ở cách vài tháng sau, lần đầu khi cha mẹ tôi đi du lịch cuối tuần, ở nhà một mình đang nằm trong bồn tắm, lúc đó khoảng 8 giờ tối, tôi không vặn đèn nhà tắm mà đốt mấy cây đèn cầy, cửa nhà tắm để nữa mở nữa đóng để cho thoáng hơi nước. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được như có cái bóng trắng đi ngang hành lang của nhà tắm. Nhưng lần đó tôi nghỉ là ảo giác hoặc trộm, nhưng bên ngoài không có tiếng động và sau đó đi kiểm tra khắp nhà tôi không thấy ai cả.
Lần thứ 2 sau đó mấy tháng, khi đang nằm ngủ lúc đó khoảng 2 hay 3 giờ sáng, tôi dựt mình thức dậy vì như có ai đó xoa nhẹ lưng của tôi (lúc đó tôi nằm nghiêng). Quay nhìn phía bên sau lưng của mình, tôi thấy một bóng trắng như làn khói, dáng bên trên mảnh mai như người phụ nữ ngồi trên cạnh của giường (phía sau lưng của tôi). Lúc đó kinh hoàng nên tôi không thể cử động được và cũng không mở miệng để hét được, tôi nhắm mắt lại nằm chịu trận. Tôi nói thầm trong đầu, hãy đi đi đừng phá tôi. Một hồi sau tôi ngủ thiếp cho tới sáng. Lần đó tôi cũng cho là đã nằm mơ thấy ác mộng nên cũng không kể cho ai nghe.
Nhưng lần thứ 3 lúc đó có mặt mẹ tôi (cha tôi đi công tác không có ở nhà), hai mẹ con chuẩn bị lên lầu để đi ngủ, đèn trần của phòng khách tự động tắt, rồi cũng tự động vặn, rồi lại tắt (không phải chổ vặn tắt công tắt trên tường mà hình như là chổ bóng đèn). Sau chuyện đó, mẹ tôi mới kể có một lần đêm đi tiểu bà thấy có bóng trắng đi lên tầng nóc, nghi ngờ là trộm hoặc là tôi bị mộng du, bà đi vào phòng gọi chồng thức dậy để xem xét coi có phải trộm hay không, ba tôi đi lên tầng nóc khám xét nhưng không thấy ai.
Sau mấy diễn biến rợn người như vậy, tôi xin cha mẹ cho nuôi một con chó. Tôi được yên tâm phần nào vì có sinh vật "sống" bên cạnh.
Lần đó cha mẹ của tôi đi du lịch xa 2 tuần mới về, đang ngồi ghế bành coi truyền hình con chó nằm dưới đất bên cạnh tôi, thình lình con chó bật người dậy vảnh tai và nhìn chầm chầm về phía cầu thang, sau đó nó chạy lại đó đứng gầm gừ (chứ không sủa), khoảng vài giây sau nó cụp đuôi (đuôi quặp giữa hai chân sau của nó), nó chạy về phía tôi và chui đứng giữa hai chân của tôi và nhìn chầm chầm về phía cầu thang, tíc tắc sau đó tôi cảm nhận có một luồng gió lạnh buốt như mùa đông thổi ngang qua. Điều kỳ lạ là lúc đó là đêm cuối xuân, nhiệt độ bên ngoài đã ấm.
28.
Cảm ơn thiên thần hộ mạng
Cách đây nhiều năm, tôi làm ca sáng chiều và tối. Gia đình tôi sống trên vùng gần núi nên cao hơn đồng bằng tức là lái xe về phải lên dốc. Từ sở về nhà chỉ có hai con đường, một là đi đường đèo công cộng thì mất khoảng 45 phút tổng cộng từ sở về nhà, hai là chạy đường tắt không bảng chỉ đường và đường mòn này chỉ có người trong vùng mới biết con đường đó dẫn tới đâu, chạy đường đó thì lợi được 7-8 phút.
Lần nọ, sau gần một tuần làm ca chiều đến 22 giờ mới ra khỏi sở, tôi mệt mỏi nên liều lỉnh chạy xe về trên con đường tắt.
Chạy được khoảng một khúc, tôi nhìn thấy môt chiếc xe đạp như có ai chạy hướng ngược chiều (xuống dốc) rồi té. Nhìn trái, nhìn phải tôi không thấy ai hết. Tôi để đèn pha của xe hơi, cửa xe vẫn mở và máy xe vẫn chưa tắt. Tôi đến chổ xe đạp nhìn xem có ai té nằm bên lề đường hay không, không thấy ai nên tôi trở lại xe hơi. Thời gian chỉ khoảng tối đa 2 phút từ khi tôi bước ra khỏi xe hơi, cho tới lúc đóng cửa xe (né chiếc xe đạp) chạy tiếp về nhà.
Về đến nhà tôi tường thuật lại chuyện, người nhà biểu tôi nên gọi cảnh sát báo cho họ biết. Tôi gọi, nhưng cảnh sát biểu tôi phải đích thân đến đồn cảnh sát khai và lập biên bản cho trường hợp sau này ra toà khi có ai chạy xe đạp bị tông mà người tông chạy mất. Người nhà và tôi ngay sau đó lái xe đến trạm cảnh sát vùng. Khai xong ký tên, tôi định quay đi về thì người cảnh sát lập biên bản nói: "dừng lại! Cô xem kìa, trên áo khoát (màu đen) và cổ của cô dính gì giống máu quá kìa". Nhìn kỷ lại thì đúng thật là vậy, cổ thì về nhà vô nhà tắm thì tôi mới nhìn thấy nhưng phía vai và cánh tay bên trái của tôi lấy ngón tay thấm nước miếng quẹt thì đúng thiệt là dính máu.
Hai người cảnh sát cùng người nhà và tôi đi ra xe hơi của tôi, họ xem xét bên ngoài kỷ lưởng xem xe có móp méo hay dính máu hay không. Xe tôi hoàn toàn nguyên vẹn, nhưng khi họ mở cửa xe phía bên trái (cửa xe của người lái) thì bên trong chổ giữa cửa xe và ghế ngồi có 3 ngón tay của đàn ông (xem những móng tay thì đoán được). Cảnh sát giữ xe của tôi lại mấy ngày sau (đầu tuần sau đó) tôi mới lấy lại được xe, tôi và người nhà hôm biến cố xảy ra phải gọi taxi để về nhà.
Tôi cố gắng dọ hỏi cảnh sát, nhưng họ chỉ cho biết là 3 ngón tay đó vẫn được giữ lại, họ gọi các bịnh viện xung quanh báo cảnh sát biết trong trường hợp có ai mất ngón tay vào cấp cứu, nhưng mấy ngày sau đó (khi tôi đến lấy xe lại) vẫn chưa có ai bị thương khai báo. Còn xe đạp có còn nằm đó hay không khi cảnh sát đến, tôi có hỏi nhưng cảnh sát không nói. Trên tin tức, báo chí của vùng cũng không ai viết về người chạy xe đạp bị tai nạn.
Lúc đó là thời điện thoại di động, và thử DNA chưa thịnh hành như bây giờ. Hy vọng là cảnh sát có lấy dấu tay của những ngón tay đó, thì với khoa học hiện đại họ có thể tìm ra ngón tay đó thuộc về ai. Nhưng cũng có thể đó là ma quỷ sống từ thời nào trước khi làm thẻ căn cước có lấy dấu tay cũng không chừng.
Nhưng dù sao tôi cũng cám ơn thiên thần hộ mạng, hoặc tình cờ nào đó, hoặc tôi chưa tới số, đã suôi khiến tôi vào trong xe đóng rầm cửa lại trước khi con ma hay quỷ đó vào được trong xe của tôi thì không biết chuyện gì sau đó sẽ xảy ra. Nó chỉ mới nắm cái khung cửa xe thì tôi đóng rầm cửa lại.
27.
Quỷ hút thuốc
Năm 18 tuổi, tôi về thăm quê ngoại ở vùng quê hẻo lánh. Ngày hôm sau, bà ngoại sai tôi đem vài món đồ cho người cô (chị của ba tôi) sống một mình ở ngôi nhà cách đó khoảng 3 km nếu đi bộ đường tắt xuyên qua một cánh rừng.
Khi tôi bắt đầu lên đường thì cũng khoảng 2 giờ chiều vì định ăn trưa xong, rồi thong thả đi. Khi tới nhà cô, đưa đồ xong cô kêu ở lại chơi, nói chuyện, ăn cơm tối xong nghỉ ngơi một chút tôi mới lên đường trở về nhà ngoại.
Hôm đó cũng may là ngày gần rằm nên có ánh trăng soi đường đi. Khi tới bìa rừng thì lúc ấy cũng khoảng 9 giờ 30 tối, vào trong rừng thì ít ánh sáng hơn vì trăng bị lá cây che.
Đi một lát khoảng chừng 1/3 đoạn rừng, tôi có cảm tưởng như có ai đi theo sau, quay lại sau lưng nhìn, tôi thấy một bóng đen từ đầu tới chân to cao như môt người đàn ông khoảng 180cm, bóng đó đang hút thuốc lá, tôi chỉ thấy điếu thuốc đôi khi cháy đỏ như khi người ta hút vào. Tôi giựt thót mình khi nhìn thấy có ai theo sau mình, nhưng lúc đó tôi nghỉ cũng có thể người ta tình cờ đi cùng đường cùng lúc với mình. Nhưng tôi cũng nghi ngờ cướp, nên tôi đi thật nhanh, quay lại thì cái bóng cũng vẫn còn ở khoảng cách như trước, khoảng 3 mét cách tôi. Tôi đứng lại, cái bóng cũng đứng, tôi lên tiếng hỏi "Ai đó", không có tiếng trả lời. Lúc đó tôi sợ điếng người, tôi cắm đầu chạy, tới bìa rừng tôi muốn đứt hơi nên đứng lại thở và không thấy bóng đó nữa, tôi mừng thầm vì nghỉ là đã thoát được.
Chuẩn bị đi tiếp về nhà, khi quay lại nhìn nữa, cái bóng đã đứng ngay sau lưng tôi cách khoảng 1/2 mét. Đó chỉ là một khối đen, không có mặt, cũng không còn thấy điếu thuốc.
Tôi hét lên một tiếng vì kinh hoàng, nhưng cũng là lúc tôi liều, có thể là do bản năng sinh tồn, tôi nhào tới bóng đen đó để tấn công, nhưng tôi nhào xuyên qua bóng và té vì đinh ninh là nếu tấn công ai đó thì có vật cản lại thì hai người cùng té. Tôi đứng dậy tìm đối địch của mình, nhưng không thấy bóng đó nữa, đi vài bước tôi nhìn thấy điếu thuốc lá đang cháy dở trên đất.
Tôi chạy một mạch về đến nhà ngoại, ngoài rách quần chồ gối và những vết trầy trụa ở chân tay chảy máu, tôi không bị thương gì khác.
26.
Đám mây đen di chuyển trên người
Một
lần nọ khoảng 23:30 đêm, vừa định nhắm mắt ngủ tôi thấy một làn khói
như một đám mây đen, đen hơn cả bóng tối vì tôi mới tắt đèn trước đó không lâu, đám đen đó có đường kính khoảng 1 mét di chuyển như đợt sóng lơ
lửng cách mặt đất khoảng 70cm từ từ choàng lên người của tôi, có cảm
tưởng như ngàn con kiến đang bò lên người, lên mặt và như thăm dò coi
tôi có động đậy hay không. Lúc đó tôi đắp mền, nhưng làn khói đen như đi
xuyên qua vật chất. Lúc ấy tôi rất sợ, nằm yên không nhúc nhích, thở
nhẹ và hy vọng nó bay đì. Làn khói cứ lên xuống từ chân tới mặt rồi lại
từ mặt tới chân, khoảng 5 đến 7 phút sau nó mới bay đi mất.
Lúc
nằm chịu trận, tôi rất tỉnh và suy nghỉ, tôi nghi đó là linh hồn của kẻ
xấu mới là làn khói đen, tôi nghỉ người tốt linh hồn như là nhóm mây trắng.
Lần
đó là lần thứ 2 tôi bị làn khói đen quấy phá, lần đầu tôi thấy hiện
tượng đó cách trước mấy tháng, lúc đang ngủ giực mình thức dậy khoảng 2
giờ khuya.
Sau 2 lần bị như vậy, bây giờ sát bên giường tôi để đèn,
khi nào lần thứ 3, tôi dự định bật đèn coi nó là cái gì. Theo tôi, ma
quỉ phải sợ người chứ người không sợ ma.
25.
Ma hay quỉ mò cẳng người
Hôm
nay đi ăn trưa với anh đồng nghiệp, đang lúc ngồi ăn vợ
anh ta gọi di động, nói chuyện gì đó xong, đang tiếp tục ăn anh ta kể
chuyện này... làm cho tôi vừa nghe mà vừa nổi da gà.
Gia đình anh làm chung này theo đạo Tin lành, là Tây nữa, nên tin tưởng là họ không
kể những chuyện láo. Và họ có nhà nên mỗi người ngủ một phòng, anh này ngủ riêng phòng với vợ vì vợ anh ta than phiền nằm kế bên anh ta ngáy cô
không ngủ được. Và nhà anh ta không nuôi chó mèo.
Cách
đây vài hôm vợ anh ta kể: "Em tin tưởng anh không cho em là người nói
xạo, hay bị bịnh ảo tưởng, nên kể cho anh nghe... nhà chúng ta hình như
có ma quỉ".
Vào
một buổi sáng khoảng 4-6 giờ mùa đông trời lâu sáng, vợ anh giựt mình
tỉnh dậy vì có ai đó rờ mó cẳng của cô ta. Tưởng là đứa con gái, ban đêm
thường lên giường ngủ với mẹ. Cô ta kêu tên đứa con gái, nhưng không ai
trả lời nhưng dưới tấm chăn có cái gì đó rờ mó cẳng của cô ta.
Trước
đó đứa con gái 9 tuổi thường xuyên đêm mơ la ó làm cả nhà thức dậy vì
thấy ác mộng. Không biết là ác mộng hay chính cô bé đó cũng bị ma quỉ
quấy phá.
24.
Hồn ma chọc phá người.
Có
lần tôi đi thăm bà con ngủ lại qua đêm, người đó có một phòng khoảng 10
mét vuông chỉ dành cho "khách" hoặc dành cho bà con đến thăm ngủ lại.
Đêm
đó, tôi ngủ một mình trong phòng, tôi hoàn toàn vô tư và không nghỉ đến
ma hay sợ ma gì cả. Đến khoảng nữa đêm, có lẽ là 2 hay 3 giờ sáng.
Trong giấc ngủ nữa tỉnh nữa mơ, tôi thấy mình đang ngồi trong xe hơi
phía tay lái, đằng sau có một người phụ nữ Tây tuổi khoảng giữa 40 và
50, bà ta chồm ra phía trước, cạnh bên mặt của tôi, nhe răng cười một nụ
cười nham hiểm như muốn chọc phá ai. Bên ngoài là trời nhá nhem tối,
chiếc xe hơi cứ từ từ lăn xuống dốc, không thể thắng lại được vì phía
dưới chân của tôi là một lổ trống. Với cách cảm tôi hiểu được bà ta muốn
gì, bà ta biểu tôi thắng xe lại đi, tôi phải mở cửa xe dùng chân của
mình thắng xe lại, bà ta cười hăng hắc bên tai của tôi, trong khi tôi
rất sợ không thắng được xe sẽ tông vào rào hoặc gây tai nạn. Chuyện sau
đó kết thúc như thế nào thì bây giờ tôi không còn nhớ nữa.
Sáng
hôm đó tôi cố ý dọ hỏi người bà con tiểu sử căn nhà, thì biết được là
trước khi họ mua căn nhà đó, chủ trước là một người đàn bà Tây, trên
đường đi làm về thì bị xe hơi tông chết.
23.
Đám cô hồn trên đường cao tốc
Có
một lần gia đình tôi gồm hơn 10 người lái 3 chiếc xe sang nơi chúng tôi
ở khoảng 600km để thăm viếng người quen và nghỉ hè. Khi được khoảng 2/3
đoạn đường, đang chạy trên đường cao tốc thì chúng tôi bị tông xe hàng
loạt, hơn 20-30 chiếc xe tông nhau, may là xe của tôi là chiếc thứ hơn
20, nên chỉ bị móp xe tương đối nhẹ và không ai bị thương.
Cảnh sát lập biên bản và cứu thương và máy bay trực thăng chở người bị thương nặng và xe tang chở người chết đi.
Sau đó nhiều giờ, cảnh sát cho phép những xe bị nhẹ còn chạy được tiếp tục đi.
Trong
thời gian chờ đợi, gia đình chúng tôi bàn tính với nhau nên đi tiếp hay
quay về, phần đông đồng ý tiếp tục đi 1/3 quãng đường còn lại, nhưng vì
trời đã tối nên chúng tôi quyết định tìm khách sạn gần đó, ngủ một đêm
rồi sáng sớm sẽ lên đường.
Tìm được khách sạn, chúng tôi tắm rửa, ăn uống chút ít rồi đi ngủ.
Giữa
đêm, tôi chợt thức giấc vì trong phòng, dưới ánh sáng mờ mờ từ đèn bên
ngoài khách sạn dọi vào, tôi thấy có rất nhiều người "Tây", cười hăng
hắc và "nói" (bằng thần giao?) để tôi hiểu rằng:
"Hồi chiều này chúng tôi chơi với mấy người có vui không? mai chơi tiếp nữa không?".
Cũng
ngay trong lúc ấy, có một phụ nữ gương mặt có vẽ nhân hậu khác với
những người kia, người phụ nữ đó không làm cho tôi sợ, và bà ta nói với
tôi:
"Đừng chơi với họ, đừng để ý tới họ".
Nghe lời khuyên và một phần cũng cảm thấy sợ những người đùa giỡn kia nên tôi không trả lời câu hỏi "chơi nữa không?" của họ.
Đến sáng hôm sau, tôi không kể lại sự kiện kỳ lạ đêm qua cho ai trong gia đình nghe vì sợ họ hoan mang.
Nhưng may mắn, chúng tôi đến nơi nghỉ hè và khi trở về nhà cũng vẫn bình an.
22.
Hồn ma chờ chực bên người bệnh nặng
Lúc
khoảng 8 tuổi, tôi bị bịnh rất nặng và được ba má tôi đưa vào bệnh
viện, cho tôi nằm phòng VIP. Vì là con một nên gia đình (ba, má, bà nội)
rất thương, thay phiên nhau săn sóc suốt thời gian tôi nằm viện.
Hôm ấy, tôi đã qua tình trạng nguy hiểm nhưng vẫn còn phải uống thuốc và nằm viện để bác sĩ quan sát.
Lúc
khoảng 22 hay 23 giờ tối (có lẽ là cuối tuần) ba ngồi trên ghế bên cạnh
giường bệnh của tôi, đèn neon trắng sáng trên trần nhà ở giữa phòng đã
tắt, chỉ còn để đèn vàng mờ chổ bồn rữa tay trong phòng.
Trong
ánh sáng mờ mờ vàng như vậy tôi mở mắt ra sau khi ngủ, tôi thấy trong
phòng và nhứt là chung quanh giường của tôi có rất nhiều người, đàn ông
có, đàn bà có, trẻ em cũng có, tổng cộng khoảng mười mấy người, họ đi đi
lại lại chậm rãi trong phòng và đứng cạnh giường bệnh của tôi cũng có.
Họ không nói, không cười, có một vài người thì bộ dạng thiểu não, ưu
sầu, có vài người nhìn chầm chầm tôi.
Không biết vì sao tôi có cảm giác không yên tâm, không sợ nhưng cảm giác như họ muốn hại mình.
Tôi nhìn thấy ba của tôi đang tựa đầu lên giường tôi đang nằm và thiếp ngủ, tôi khẻ kêu lên nho nhỏ:
"ba ơi, thức dậy đi ba, đuổi họ đi đi ba", kêu lên hai ba lần như vậy thì ba tôi nghe được và thức dậy.
Ba tôi nhìn quanh và hỏi tôi: "đuổi ai đi hả con".
Tôi trả lời: "họ, nhiều lắm trong phòng kìa ba".
Sau
một phút, ba của tôi có vẻ giật mình vì ông ngồi thẳng dậy, sau đó lập
tức đi đến chổ vặn đèn neon trong phòng. Lúc đó tôi thấy, ba của tôi đi
xuyên qua những cái dạng hình người đó. Khi ba tôi vặn đèn sáng thì một
phần những cái bóng biến mất, nhưng còn khoảng 4 hay 5 dạng người tôi
vẫn còn nhìn thấy.
Ba
của tôi là người theo đạo công giáo, nên ông liên tục đọc lớn và lập đi
lập lại nhiều đoạn kinh thánh. Khoảng 10 hay 15 phút sau thì tất cả đám
người kia biến mất.
Những
đêm sau, ba má và bà của tôi để đèn neon sáng suốt đêm, cho đến khi tôi
được phép rời khỏi viện, khoảng một tuần sau tôi được bác sĩ cho
xuất viện về nhà để gia đình tiếp tục chăm sóc tại gia.
21.
Được hưởng gia tài
Chồng tôi là người gốc Ái Nhĩ Lan, đã xa quê hương khi còn rất trẻ...
Năm
2006 chồng tôi nhận được bức thư từ Ái nhĩ lan của công chứng viên.
Trong thư viết rằng chồng của tôi là người còn sống duy nhứt trong giòng
họ được lảnh gia tài của người bà con đã qua đời cách đó không lâu.
Trong thư cũng viết đại khái là: Nếu muốn nhận gia tài thì sang Ái nhĩ
lan để làm thủ tục. Nếu không muốn thì cũng trả lời và viết thư, ký tên
cam kết là không muốn nhận.
Chồng
của tôi có việc làm vững và tốt ở đây, tôi chỉ là nội trợ có nhiệm vụ
chăm sóc cho chồng và đứa con gái lúc ấy chưa đầy 5 tuổi.
Chúng tôi bàn bạc với nhau...
Gia
tài của người bà con đã sống suốt đời bên ấy thì chắc cũng không tệ, và
nếu được gia tài nhà cửa hay đất đai thì có thể dùng làm nhà nghĩ mỗi
khi chồng tôi có phép chúng tôi sẽ sang đó nghĩ dưỡng sức, tôi sẽ có dịp
tìm hiểu thêm về quê hương của chồng hoặc làm điểm mốc trở về khi muốn
đi du lịch khắp Châu âu.
Bàn tính xong, chúng tôi quyết định nhận gia tài và vài tuần sau mua vé bay sang Ái nhĩ lan để làm thủ tục.
Chồng tôi lấy phép để ở Ái nhĩ lan hai tuần, còn tôi và con gái thì ở lại thêm hai tuần nữa mới trở về.
Nhận
xét đầu tiên của tôi: Ái nhĩ lan là một đất nước "đất rộng người thưa"
nhứt là những vùng nông thôn xa thành phố lớn và Ái nhĩ lan có nhiều
sương mù vì khi vừa đáp máy bay xuống lúc cuối thu trời u ám màu tím pha
xám và sương mù bao phủ lành lạnh, một cảm giác khó tả, cảm giác không
an lành.
Trước tiên chúng tôi mướn phòng ở trong khách sạn.
Khoảng
một tuần thì thủ tục làm xong, chồng tôi bây giờ hưởng trọn gia tài
ngoài một ít tiền trong ngân khoảng của người quá cố, đáng kể nhứt là
một căn nhà ở ngoại ô thành phố. Nhà không lớn lắm nhưng khang trang với
rất nhiều đất chung quanh. Chúng tôi quyết định dọn đến đó ở suốt thời
gian còn ở lại Ái nhĩ lan.
Những
ngày đầu không có chuyện gì đáng kể xảy ra, nhưng nếu đi ngược giòng
thời gian trở về khoảnh khắc vừa bước vào thì tôi có cảm giác căn nhà
rất lạnh như có luồng gió buốt thổi xuyên qua và tràn ngập khắp nhà.
Chúng tôi phải lấy những khúc củi (của người quá cố chất bên ngoài vách
nhà) để đốt sưởi, và đôi lúc có những tiếng động lạ ở khoảng trống ngay
dưới nóc nhà, lúc đó tôi cho là chuột hay con gì đó vào sống tạo ra
tiếng động. Đồ chúng tôi đem đến hôm nay ở chổ này, mai nó lại xê dịch
đến chổ khác nhưng tôi cũng cho là chồng hoặc con hoặc tôi xê mà quên.
Cho đến một hôm khi chồng tôi đã rời khỏi Ái nhĩ lan và 8 ngày trước khi con gái và tôi trở về nước...
Vì
có ý định là lần phép tới của chồng, gia đình tôi sẽ đến ở nên tôi dọn
dẹp lại đồ đạc các phòng ở từng một. Tôi tò mò không biết từng ngay dưới
nóc là như thế nào? để cái gì? hay chỉ là khoảng trống? nên tôi quyết
định đi "thám hiểm" nơi ấy...
Kéo cái thang treo bằng kim loại xuống tôi leo lên từng phía dưới nóc.
Tôi
hết sức ngạc nhiên vì trên đó là một phòng nữa với đầy đủ tiện nghi cho
một người sống tạm, có ghế xếp, có giường xếp loại dùng để nằm phơi
nắng và một chổ tắm đứng có góc tam giác với cửa kiếng đục (ngay chổ đó ở
từng một cũng là phòng tắm). Trong chổ tắm đứng này (shower cabin) tôi
thấy có một cái bóng, dáng dài rộng như một người nhưng lơ lửng không
chạm đất.. Lúc đó tôi nghỉ: "chắc ai treo áo khoát dài mới giặc hay đồ
mới giặc gì trong đó". Cũng tò mò nên tôi mở cửa kiếng đục chổ tắm đó
ra...
Tôi
giựt thót người, như người bị điện giựt nhói đau lên tới óc và sợ hải
vô cùng khi nhìn thấy một người đàn ông treo cổ trong đó.
Tôi như người bị điểm huyệt trong các phim tàu, không cử động được.
Nhưng
không đầy một phút sau, khi nghỉ đến con tôi đang ở từng trệt nên ráng
cố gắng lắm tôi mới cử động chân được. Leo nhanh xuống thang treo, chạy
xuyên các phòng từng một và chạy xuống từng trệt...
Khi
chạy xuống cầu thang còn khoảng 5-6 nấc thì xuống tới đất, tôi đưa mắt
tìm kiếm con gái của tôi. Tôi lại kinh hoàng thêm một lần nữa khi thấy
trong phòng khách con gái tôi như người đang múa ba lê, hai bàn chưn
hỏng khỏi đất, hai cánh tay thì giơ thẳng lên như có ai nắm hai cánh tay
để giỡ nó lên, nhưng không thấy ai ở trong phòng khách ngoài con gái
của tôi.
Tôi
thét lên một tiếng kinh hoàng "Ai vậy?"... nhưng không có một tiếng trả
lời và con gái tôi quay mặt về phía tôi và cười, một nụ cười kỳ lạ và
miệng và mũi của nó thì thở ra khói như khi trời lạnh...
Lúc
đó tuy rất sợ, nhưng tôi còn sợ hãi hơn khi nghỉ đến con gái đang gặp
nạn. Tôi chạy thật nhanh về phía con và ôm lấy nó, lúc đó con tôi lạnh
ngắt, lạnh như đồ mới vừa đem từ trong tủ lạnh ra vậy.
Khoảng một vài giây sau khi được ôm, con tôi mới quay trở lại chính nó (cảm giác của tôi).
Tôi hỏi con: "Con làm gì vậy? Con múa à? Con biết múa ba lê từ lúc nào vậy?".
Con tôi trả lời: "Ở đây có nhiều người lắm, mẹ không thấy sao? Họ nắm tay con biểu con múa!".
Vì
đã chuẩn bị trước giấy tờ hộ thân, giấy máy bay v.v. để chuẩn bị vài
ngày sau bay về nước, nên tôi cấp tốc một tay nắm tay con, một tay tôi
gom hết giấy tờ cần thiết, bóp tiền (hành lý quần áo bỏ lại hết) con tôi
và tôi chỉ kịp khoát áo ấm lên người và ra khỏi căn nhà ma quái đó ngay
lập tức, đi bộ đến nhà lân cận (cách khoảng 10 phút đi bộ) để nhờ điện
thoại gọi xe đến sở cảnh sát gần nhứt.
Sau
khi tường thuật lại câu chuyện, cảnh sát hỏi địa chỉ và biểu tôi ngồi
chờ. Trong lúc ngồi chờ đợi, tôi gọi điện thoại về cho chồng kể chuyện
và nói đang ở trạm cảnh sát, anh ấy biểu tôi khi ra khỏi sở cảnh sát thì
lập tức tìm cách bay về nhà ngay.
Sau
khoảng vài giờ có một người cảnh sát đứng tuổi đến nói với tôi là họ đã
cho người đến khám xét nhà, trong nhà đó không thấy ai cả, kể cả người
treo cổ trên tầng nóc. Người cảnh sát biểu tôi tả lại xem người treo cổ
hình dạng như thế nào?
Tôi
tả: "Ngưòi đàn ông da trắng, tuổi khoảng giữa 40 - 50, đầu hói, dùng
dây loại ni-lon màu xanh lá cây để
treo cổ, lưng dựa vách của tường và chân hỏng khỏi đất khoảng 10 cm,
đầu hơi nghiêng và gục hơi hơi sang một bên, mắt nhắm, lưởi
hơi le ra khoảng 1 cm giữa môi mở hé".
Người
cảnh sát chỉ im lặng nghe mà không nói gì về chuyện tôi kể, ông ấy chỉ
hỏi tôi: "Bây giờ cô dự định như thế nào? Có cần tôi cho người chở cô về
nhà đó và lên tầng nóc cho cô vững tâm là không có ai treo cổ?".
Nhưng tôi nói: "Không, con tôi và tôi sẽ lên phi trường ngay bây giờ!"
Vì
quá gấp rút nên gần trưa hôm sau chúng tôi mới có thể bay về nước. Đêm
đó con tôi và tôi mướn phòng ở khách sạn gần sân bay để ngủ qua đêm. Cả
đêm tôi không ngủ được cho đến khi trên máy bay trên đường về tôi mới
chợp mắt được.
Mãi
cho đến đầu năm 2009 chúng tôi mới bán được ngôi nhà và miếng đất ấy
với giá mong muốn. Hiện giờ ngôi nhà đã bị đập tan và cất lên một cơ
xưởng thủ công, chủ người nước ngoài.
Cho đến bây giờ tôi cũng
không biết người treo cổ đó là ai và cũng không muốn tìm hiểu thêm điều
đã làm tôi kinh hoàng lúc thấy, nhưng hình ảnh đó lâu lâu lại ám ảnh
tôi.
20.
Dấu hiệu của Chúa
Câu chuyện này là do một tu sĩ công giáo (giòng Franciska) kể, nguyên nhân vì sao ông đi tu...
Khi còn trẻ tôi đã có đạo nhưng chưa đi tu, đã có một lần tôi chứng kiến sự hiện diện, một lần "gặp gở" với quỷ.
Đêm
nọ, trong một lần du lịch đến một vùng quê. Khi đang ngủ tôi giựt mình
thức dậy vì có cảm giác có một khối đen như cụm mây đen, dáng vóc một
người to lớn vào phòng và tiến gần về phía giường của tôi, sau đó khối
đen đè lên người tôi. Lúc ấy tôi rất sợ và nghỉ trong đầu: đây chắc là
"quỷ dử" đến để cướp đi linh hồn của tôi...
Dự
định là tự làm dấu thánh giá lần cuối nhưng tay chân của tôi cứng đờ
không cử động được. Tôi đành phải làm dấu thánh giá trong tâm của mình.
Từ từ khối đen đó không còn đè nặng (nhẹ từ từ) rồi sau cùng nó biến mất
và tôi hoạt động tay chân trở lại bình thường. Vặn đèn lên nhìn đồng
hồ, lúc ấy là 12 giờ đêm.
Lúc
ấy tôi tin là có quỷ và như vậy chắc chắn là có Chúa cứu độ. Tôi thầm
nguyện: "Nếu thật sự có Chúa đấng tối cao thì hảy cho tôi một "dấu hiệu"
là cho chim cú kêu. Ngay tức thì bên ngoài có chim cú kêu !
Và kể từ năm đó tôi vào dòng khổ hạnh Franciska này, cách nay đã gần 50 năm.
19.
Chuyến xe lửa điện ma
Bạn
có tin là có linh tính báo trước? Hay còn gọi giác qua thứ sáu? Người
mạng lớn? Hoặc cũng có thể gọi là một người chưa tới số?
Tôi kể chuyện này cho bạn nghe để bạn tự phán xét...
Lúc
còn học đại học, tuổi chỉ ngoài 20 một chút. Thời gian ấy tôi rất bận
rộn thi cử. Vì tất cả đều mới mẻ nên cần phải cố gắng hết sức mình để
thâu nhập những thứ căn bản ấy, cho nên tôi bị nhiều stress.
Khoảng
gần cuối niên khóa học, trong vòng khoảng 3-4 tuần cứ cách khoảng 4-5
ngày tôi nằm mơ thấy lập đi lập lại một câu chuyện như cuốn phim ngắn...
Tôi
thấy chỉ một mình tôi đang đứng đợi chuyến xe lửa điện để đi về cư xá
sinh viên (cách đó khoảng 25 phút), chung quanh trống trơn không có bóng
người và trời đã tối (khoảng chừng 10 hay 12 giờ khuya).
Từ xa chạy đến một xe lửa điện không có người lái, với 3 toa tất cả và có đèn sáng bên trong từng toa.
Khi đến trạm tôi đứng đợi, thì xe ngừng lại. Tôi bước lên toa giữa (toa thứ 2 tính từ đầu).
Trong
toa đó, tôi thấy chỉ vỏn vẹn 3 người, 1 người đàn ông khoảng 45 tuổi và
2 người đàn bà khoảng 25 và 40 tuổi, dù trong toa tất cả ghế đều trống
nhưng họ đều đứng rải rác chứ không ngồi.
Mặt của họ thật là buồn như mặt của người đưa đám ma vậy, họ không nói gì hết chỉ đứng như vậy và dòm tôi.
Dù
ba người ấy không ai mở miệng, nhưng tôi lại nghe tiếng xì xào to nhỏ
như có hai ba người nói chuyện với nhau, trong những câu thì thào đó,
tôi nghe được một câu lập đi lập lại, câu có ý như vầy: "trạm tới xuống
đi" (ra khỏi xe lửa điện đó đi).
Giấc mơ tới đó thì hết hoặc tôi không còn nhớ chuyện gì xảy ra tiếp nữa.
Như đã có nói ở trên, giấc mơ kỳ lạ đó cứ lập đi lập lại.
Tôi cũng đi học và đi xe lửa điện về như thường không có chuyện gì khác lạ xảy ra... cho đến một hôm...
Hôm
đó mùa đông, gần giáng sinh trời rất lạnh, tôi học trong thư viện ra về
khoảng 6-7 giờ chiều (mùa đông 4 giờ chiều trời đã tối).
Như thường lệ, tôi ra đứng chờ xe lửa điện.
Vì sắp giáng sinh nên chổ đứng đợi xe cũng có đông người.
Xe lửa điện chạy tới, dài khoảng 7 toa (có lẽ vì lúc đó người ta đi mua đồ giáng sinh đông nên họ lấy loại nhiều toa).
Khi
xe lửa ngừng lại và cửa mở ra, tôi cùng những người khác đứng đợi người
muốn ra khỏi xe ra hết rồi người muốn lên xe mới lên. Đang đứng đợi như
vậy, tôi nhìn xuyên qua cửa xe vào trong toa, tôi thấy y chang khuôn
mặt 3 người trong giấc mơ của tôi, mặt họ bình thường chứ không buồn như
trong mơ, nhưng vì đông người nên không còn chổ ngồi, vì vậy họ đứng.
Sựt nhớ lại giấc mơ, tôi còn đang sửng sốt chưa hoàn hồn. Lúc đó thì người ta đã bắt đầu lên xe...
Trong một tíc tắc, tôi quyết định không bước lên chuyến xe đó, một phần cũng vì quá đông người, nên tôi đợi chuyến sau.
Đợi
hoài chuyến xe lửa sau nhưng chẳng thấy chiếc nào đến, người đợi càng
lúc càng đông. Một lúc lâu sau, người ta báo loa rằng xe lửa không chạy
tuyến đường đó nữa vì có trục trặc... vì vậy họ cho nhiều xe bus chuyên
chở hành khách ngừng ở từng trạm như xe lửa điện ngừng, cho nên hôm đó
tôi phải mất gần 2 tiếng thay vì 25 phút mới về đến nhà. Kể cả thời gian
đợi xe, khoảng 9 giờ rưỡi tối tôi mới về đến cư xá.
Tắm
rửa xong và chuẩn bị ăn tối, vặn tivi coi tin tức tôi mới biết tin là
một chuyến xe lửa điện (có lẽ chuyến mà tôi không bước lên) tông với một xe lửa chở hàng hai xe lửa trên một đường rày ở
đoạn đường trước chổ tôi xuống (cư xá) 2-3 trạm. Phần lớn là bị thương, và có
người bị thiệt mạng.
Tôi có thể đoán được là trong toa đó của xe lửa điện có 3 người
chết là một người đàn ông và 2 người phụ nữ...
Sau diễn
biến ấy tôi mới suy nghĩ lại... có lẽ tất cả những người tôi không nhìn
thấy trong giấc mơ kỳ lạ kia, họ vẫn còn sống và những người tôi không thấy đứng đợi hoặc những người ngồi
đứng khác trên xe, nhưng tôi vẫn ân hận một điều là vì sao lúc đứng ở
cửa chờ để lên xe, tôi thấy 3 người sẽ thành ma đó, nhưng không thể mở
miệng nói vào trong xe "trạm tới hãy ra khỏi xe lửa điện đó đi", hoặc
lên xe đi một trạm và nói trỏng như vậy, có lẽ lúc đó có người sẽ cho là
tôi khùng nếu sau đó không có tai nạn gì xảy ra, nhưng ít nhứt họ cũng
còn một cơ hội cuối cùng.
Nhưng tôi cũng tự an ủi, thứ nhứt là
chính tôi cũng bị bất ngờ khi nhìn thấy họ nên không thể phản ứng kịp
thời vì mỗi trạm xe họ ngừng trung bình 1 đến 2 phút, thứ hai có lẽ họ
đã tới số vì vậy nên tôi không thể nào cải lại lịnh trời?
Điều tôi thắc mắc, nhưng mãi mãi không có lời giải đáp chính xác:
"Ba
người đó là ba người sẽ bị chết? Hay chính ba người đó là ma, tử thần
hay thiên thần đi trên chuyến xe lửa điện để rước linh hồn ai đó đi? Hay
chính tôi đã thoát được khỏi tay tử thần, nhờ một giấc mơ báo trước?"
18.
Chiếc vòng cẩm thạch
Người ta nói: "Trong mỗi một đồ vật cổ, thì trong đó có linh hồn của người chủ trước của nó".
Người
quen của chị tôi có lần đến casino chơi cờ bạc và thiếu tiền để chơi
tiếp nên họ bán cho chị một chiếc vòng cẩm thạch. Chị tặng nó cho tôi,
khi đeo vô thì cũng hơi khó vì chiếc vòng hơi nhỏ đối với bàn tay của
tôi, nhưng không cần phải dùng xà bông hay cái gì khác để đeo vào.
Một
đêm đang nằm ngủ tôi bổng giựt mình thức dậy... lúc đó cũng khoảng 1
hay 2 giờ sáng và có người bà con đi làm khuya về đang ngồi trong nhà
bếp.
Tuy trong phòng của tôi kéo màng tối nhưng khi mới mở mắt ra người ta có thể thấy đại khái các vật chung quanh...
Tôi
thấy một người phụ nữ có vẽ mảnh mai như người Á châu, cao khoảng chừng
1,5 mét, đứng kế bên giường tôi đang nằm. Tôi chỉ thấy cái bóng và một
giọng như nghiến răng lại mà nói (gằng giọng), cứ lập đi lập lại câu:
"Cổi ra... trả nó cho tôi"
Không
biết vì sao mà tôi không thể tự chủ được, như người mộng du tự động
ngồi dậy đi ra nhà bếp và lấy xà bông để vuột chiếc vòng ra rồi cầm
chiếc vòng đi vô phòng ngủ trở lại.
Sáng ra, chiếc vòng nằm trên bàn cạnh giường...
Tôi đem vòng trả lại cho chị và kể chuyện giấc mơ đêm qua.
Sau
đó vài ngày, chị của tôi đem chiếc vòng ra tiệm kim hoàng tàu ở ngoài
phố và hỏi giá trị của nó. Theo người tàu này thì chiếc vòng rất xưa cổ,
có lẽ thời vua chúa ở bên tàu, nhìn kỹ bên trong vòng có những đường
vân đỏ như gân máu.
Thời
xưa bên tàu có những phong tục kỳ quái "luyện quỷ giữ của", họ tìm
trinh nữ (có lẽ là gia đình nhà nghèo bán con gái cho người giàu để ở
đợ), sau đó những người giàu đó chính tay hành hạ người con gái kia một
cách cực kỳ dã man cho đến khi người con gái này gần chết thì họ cắt cổ
lấy máu ếm bùa, vì vậy con quỷ đó rất dữ tợn với những người khác nhưng
lại kinh hoàng sợ hải trước người chủ đã hành hạ và giết nó. Người tàu
họ đem của cải chôn hay dấu trong động rồi ếm bùa máu quỷ, làm vậy để
con quỷ đó giữ của cho dòng họ của họ.
Vì
vậy, thường thì các đồ vật cổ này chỉ có người trong dòng họ đó dùng
được. Khi tàu Chợ lớn chạy qua Mỹ, con cháu chít của tàu (có lẽ thời nhà
Minh) đem mấy thứ đồ quý nhưng bất hạnh đó theo sang Mỹ.
Sau
khi biết được giá trị của chiếc vòng, chị tôi không muốn bán, nhưng đeo
thì cũng không ai trong nhà muốn đeo, nên chị của tôi đem nó bỏ vào
trong học tủ mướn trong ngân hàng.
17.
Thiên Thần hộ mạng
Bạn
có tin rằng có Thiên thần hay Thiên sứ hiện diện ban ngày ban mặt trên
thế gian này hay không? Chắc là bạn sẽ trả lời là "Không, tôi không
tin", vậy có nghĩa là bạn chưa nghe những câu chuyện tương tự như sau
đây... đó là câu chuyện đã từng xảy ra với tôi, và ít nhứt là một người
nữa cũng đã tin, đó là chị của tôi.
Một
năm nọ, khoảng sau giáng sinh. Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc đó khoảng
giữa tháng 1, năm tôi còn học đại học và đang được nghĩ mùa đông, đến
khoảng 21.1 mới bắt đầu niên học mới. Vì tôi không có xe hơi, và lần ấy
chị tôi ở cách đây gần 500km rủ tôi đến nhà người bà con chơi, nhà người
bà con cách chổ này không xa (khoảng 45 phút chạy xa lộ), nên chị gọi
điện thoại nói tiện đường nên sẽ ghé ngang rước tôi đi cùng. Lúc đó chị
lái xe chưa rành lắm.
Mùa
đông năm đó trời rất rất lạnh. Khi hai người lên xe, chạy ngang cây
xăng cách nhà khoảng 200m, chị quyết định ghé vô trạm xăng coi lại dầu
nhớt và cho chất gì đó vào bình nước phun rữa kiếng để nước không đóng
đá, để phòng khi trên xa lộ trời đổ tuyết thì phun nước rữa kiếng mới
thấy đường chạy. Chị ấy mở nắp máy xe phía trước, lây hoay tự xem dầu,
xem nước gì đó... vì hoàn toàn không biết gì về xe hơi, nên tôi ngồi
trong xe đợi. Khoảng 10 phút sau, chị ấy đóng nắp xe phía trước, rồi lên
xe tiếp tục chạy...
Đến
một ngã ba nọ, thì có một đèn xanh đèn đỏ. Lúc chị ấy trờ tới đó thì
đèn bậc đỏ nên xe chị ngừng đầu, ngay sau đèn. Phía sau xe chị còn 2
chiếc nữa cũng dừng chờ đèn xanh. Đó là chiếc đèn dừng cuối cùng, sau đó
quẹo phải, chạy khoảng 700m nữa là ra xa lộ, xa lộ bắt buộc chạy tối
thiểu là 100km/giờ.
Bổng
nhiên, nhìn vào kiếng "chiếu hậu" bên ngoài phía phải, tôi có cảm tưởng
như nhìn thấy người lái ngồi trên chiếc xe hơi phía sau nữa, tức là
chiếc thứ 3 (dừng cách chúng tôi một chiếc xe hơi), chỉ như là một cái
bóng đen quơ hai tay lia lịa... Tôi thấy lạ nên cố gắng nhìn cho rõ vào
kiếng coi có đúng là thật không, đồng thời tôi nói với chị: "Chị làm cái
gì mà người ta quơ tay la kìa !", nhưng chị tôi im ru vì chị ấy cũng
không biết chuyện gì, vì đèn vẫn còn đỏ.
Ngay
lúc chúng tôi cũng không hiểu chuyện gì, đang ngồi đó dòm trước ngó
sau? Thì người trong chiếc xe đó (chiếc dừng thứ 3 sau đèn xanh đỏ) mở
cửa xe của anh ta đi đến cửa kiếng xe phía bên chị của tôi. Chị tôi quay
cửa kiếng xuống, thì người đó mới nói với chị là: "Nắp xe hơi của cô
đóng chưa kỹ, còn hở kìa", rồi đích thân người đó ra phía trước mở lên
và đóng rầm lại dùm luôn. Chúng tôi cảm ơn quá trời...
Lúc
chạy trên xa lộ, chúng tôi mới nghĩ tới. Nếu nắp xe hở như vậy, chạy
trên xa lộ phải chạy nhanh, gió có thể sẽ làm tung nắp này lên đập lên
kiếng và chị tôi sẽ không thấy đường để chạy nữa, thì chuyện gì sẽ xảy
ra?
Nhưng
một thắc mắc, hai chúng tôi hỏi với nhau: Làm sao người thanh niên kia
có thể thấy nắp xe của chúng tôi hở (1-2cm hở lên thôi) và xe của anh ta
cách chúng tôi một chiếc, tức là ít nhứt 15 đến 20 mét (từ mắt anh ta
cho tới cái nắp xe của chúng tôi)?
Tôi
vẫn còn nhớ mang máng mặt của anh ta, một người thanh niên khoảng 25-28
tuổi, nước da ngâm ngâm, có lẽ dân vùng miền Nam của Ý.
16.
Người chết trở về...
Ngay
trước nhà tôi ở, phía bên kia đường là một ngôi nhà 4 từng. Mỗi từng có
khoảng 3 căn phòng mỗi căn khoảng 50 mét vuông cho mướn.
Thật
ra cuộc sống ở thành phố lớn, mạnh ai nấy sống ít ai để ý tới ai. Nhưng
vì thỉnh thoảng tôi thấy có vài thanh niên tuổi khoảng dưới 30, da đen
ra vào ngôi nhà đó, cho nên tôi chú ý. Đôi khi gặp họ thì họ cũng chào
nên tôi chào lại, thỉnh thoảng cũng trao đổi vài câu xả giao, và tháng
này năm nọ thì cũng coi như là người quen biết.
Theo
như họ kể, tôi biết được trong căn phòng mướn đó có 3 thanh niên da đen
mướn và chia phòng để sống. Họ làm việc và có vẻ như công việc của họ
là việc chân tay, thợ hay làm công nhân hảng xưởng chứ không phải làm
việc văn phòng, kỷ sư hay bác sĩ.
Bẳng
đi một thời gian, một hôm tôi gặp một trong ba người họ, thấy mặt anh
ta buồn buồn và như không nhìn thấy tôi hay đang suy nghĩ điều gì đó.
Vậy nên tôi chào anh ta trước và sau đó qua đường đứng trước cửa ngôi
nhà đó nói chuyện. Tôi có ý thắc mắc sao lâu rồi không thấy ba người...
và hỏi thăm hai người kia vẫn khỏe chứ? ... Thì anh ta kể chuyện như
vầy:
Cách
đó vài tuần, một người trong ba người họ khi đi làm về, anh ta đi làm
bằng xe gắn máy, trên đường về còn cách nhà chỉ khoảng 500 mét, anh ta
bị xe tông té xuống đường và chết ngay tại chổ. Có lẽ là ngay trong giây
khắc đó, anh đang nói chuyện với tôi không hề hay biết, đang trong bếp
nấu ăn, anh ta nói là không nghe tiếng ai về mở cửa gì hết, chỉ thấy anh
kia (người bị tai nạn) tự nhiên xuất hiện ở ngay cửa ra vào nhà bếp, cứ
đứng như vậy không nói gì cả, cho dù anh trong bếp hỏi gì cũng không
nghe trả lời.
Loay
hoay nấu bếp nên không để ý, lát sau thì anh kia biến mất, trong nhà
không có ai ngoài anh đang nói chuyện với tôi. Khoảng một tiếng sau thì
cảnh sát gọi điện tới báo tin anh nọ bị tai nạn và đã chết.
Vì sao người chết mà có thể xuất hiện ở nhà? Một câu hỏi mà anh ta thắc mắc mãi nhưng vẫn không có câu trả lời.
15.
Một Sinh Vật hay ??? Trườn Lên Mình...
Cách
đây vài năm, một người bạn thân của tôi tương đối còn trẻ, đột ngột qua
đời sau hơn 2 tháng phát hiện bị ung thư. Không ai có thể ngờ là người
đó đi nhanh như vậy, có lẽ chính người ấy cũng không ngờ và chắc cũng
chưa chuẩn bị để ra đi.
Vào
một đêm nọ, đang nằm ngủ tự nhiên tôi giựt mình thức giấc, không còn
nhớ là vì nguyên nhân gì? Không phải vì tiếng động vì chung quanh không
gian im như tờ, cũng không phải vì ánh sáng vì lúc đó trời tối và tôi
đoán là khoảng 2 hay 3 giờ sáng. Có thể là do linh tính, tôi choàng tình
dậy và chuẩn bị ngủ lại...
Dù
tối cách mấy nhưng khi ngủ vừa mở mắt người ta sẽ thấy được chung
quanh. Bất chợt tôi thấy một sinh vật hay cái gì đó một cục màu đen, dài
khoảng nữa mét, tròn như con heo rừng, không đầu, không đuôi, không
chưn, không tay, bò từ dưới đất lên giường phía bên tay trái của tôi. Nó
trườn giống như con trùng và trườn lên nằm trên bụng của tôi một đống
đen thui như vậy. Có thể tôi cho đó chỉ là ảo giác, không thể nào có
chuyện như vậy (một con thú từ đâu ra, không đầu, không đuôi?) cho nên
tôi không cảm thấy sợ, không cảm giác, chỉ nhận thức là có
thú vật lạ từ đâu leo lên người mình và không biết vì sao cũng vừa lúc
đó tôi có thể ngủ thiếp đi.
Đến
khi đồng hồ ré thức dậy chuẩn bị đi làm, tôi vẫn còn nhớ đến chuyện vài
giờ trước đó, tôi thắc mắc không biết thiệt hay mơ, và tất nhiên khi
vặn đèn tìm khắp nhà không thấy con thú đó nữa... chợt tôi nhớ sực đến
người bạn vừa mất. Tôi chạy đến phòng làm việc, lấy lịch để bàn đếm
ngược trở lại đến ngày người đó mất. Đúng chang 49 ngày. Tôi nghỉ ngay,
chắc chắn hồn người đó chứ không ai khác quay về để thăm tôi.
Nhưng
cho đến ngày hôm nay, tôi cũng không hiểu ý nghĩa người đó có muốn nhắn
gì hay không? vì sinh vật kia không phát ra một tiếng động.
14.
Đồng Hồ Báo Tin!
Cách
đây khoảng 3 tuần, vào ngày 27.04.2011 tôi nhận được cú điện thoại di
động của một người bạn đồng nghiệp của tôi vào lúc giữa trưa, người đó
báo cho tôi biết là không thể đi làm và sẽ lấy vài ngày nghỉ vào những
ngày sắp tới, vì ... cha người đó vừa mới từ trần. Mặc dù tôi không quen
người cha, nhưng tôi cũng nổi da gà khi nghe được tin.
Người
đó kể, "hôm qua" tức là ngày thứ ba 26.04. chiều còn gọi điện thoại nói
chuyện lúc 4 giờ thì người cha vẫn như ngày "bình thường", hàng ngày
đều gọi như vậy để hỏi thăm vì người cha này sống một mình ở cách đây
khoảng 300-400km.
Qua trưa ngày hôm sau, người em sống cách nhà
cha khoảng 20km, gọi điện thoại đến nhưng không ai bắt máy, đến nhà gỏ
cửa không ai mở nên phải gọi cảnh sát và người mở khóa chuyên nghiệp
đến, mở cửa ra thì thấy người cha đã chết, đang ngồi trên ghế bành trước
truyền hình, truyền hình vẫn còn vặn và mắt kiếng vẫn còn đeo. Theo bác
sĩ khám tử thi cho biết thì người cha chết đột xuất chứ không có giấu
hiệu bị giết nhưng họ cũng không biết chết vào giờ nào chính xác, vì vậy
trên giấy khai tử đề là "chết khoảng giữa ngày 26.04 và 27.04".
Hai
người con rất thắc mắc ngày nào cha mình mất để sau này kỷ niệm tưởng
nhớ (giổ), nên hai người cứ suy diễn và họ có kết luận là cha họ phải chết
khoảng thời gian sau bữa ăn tối và trước khi đi ngủ, tức là 26.04.
Vì
phải lật bật chạy từ đây về đó và nhiều chuyện phải làm nên 2 người con
rất bận rộn lo chuyện ma chay. Hai ngày sau đó, tức là 29.04. trong lúc
hai người đang ngồi nói chuyện, bàn tính phải làm gì cho ngày mai trước
khi đi ngủ, thì người đồng nghiệp này của tôi tình cờ nhìn đồng hồ đeo
tay của mình. Đồng hồ đã chết tự lúc nào không hay, kim đồng hồ chỉ
11:30 (23:30), chổ chỉ ngày là 26.04.
Ngày thứ 2 sau đó,
02.05.2011 trong lúc 2 người con đang dọn dẹp nhà người cha và dọn đồ
gọn vào trong thùng, quần áo đồ đạc cho hội từ thiện để vào một thùng,
đồ giữ làm kỷ niệm để vào một thùng...
Trong lúc đó, người con
trai của người em vừa mới thi tốt nghiệp trung học ra, gọi điện báo
cho mẹ biết thi có tốt không, đứa đó nói là: "Con làm bài rất tốt, mẹ
yên tâm, chắc chắn sẽ đậu. Phải chi ông ngoại biết được điều này chắc
ông sẽ vui lắm". Ngay giây phút đó, đồng hồ từ trong thùng tự nhiên ré,
người mẹ của đứa nhỏ giựt nảy mình, tay cầm điện thoại di động, tay kia
lục trong thùng đựng đồ lôi ra cái đồng hồ đang ré... Chuyện tình cờ
ngẫu nhiên lạ lùng...
*Đứa cháu của đồng nghiệp của
tôi, mấy năm qua sau khi bà ngoại nó mất, mỗi tuần nó đều đến chở ông
ngoại đi chợ và giúp đở ông nên hai người rất thân, thương.
13.
Lúc
tôi mười mấy tuổi, gia đình tôi ở trong một căn nhà trọ khá rộng, gồm
nhiều phòng ngủ, phòng khách, nhà bếp, phòng ăn, nhà tắm. Hôm đó vào
mùa hè tháng 6, ngày cuối tuần, một gia đình khác ở rất xa đến thăm và
ăn cơm trưa, tôi còn nhớ rỏ hôm đó nhà tôi làm nhiều món trong đó có
món tôi ưa thích đó là mì xào với tỏi chế nước tương pha và rau cải để
lên (cho người không thích ăn thịt).
Sau khi ăn xong, khoảng 1
giờ trưa một người trong nhà tôi dẫn gia đình nọ đi dạo bộ xem một khu
vực rất nổi tiếng gần nhà, còn tôi thì đi ngủ trưa...
Khi
tôi 11 tuổi có một sự việc kỳ lạ xảy ra trong đời của tôi. Đêm hôm đó
tôi nằm mơ thấy linh hồn chính mình bay lơ lửng trong một phòng trọ
của người xa lạ, phòng trọ đó gồm phòng khách, nhà bếp có bàn ngồi ăn
để sát tường và hai cái ghế, một phòng tắm, và có lẽ là linh hồn bởi
vì tôi không thấy chân tay hay mình mẩy của mình.
Đó là căn
phòng mướn của một đôi trai gái trẻ khoảng trên dưới 20 tuổi, và có
một người đàn bà khoảng 40 tôi nghỉ là má của cô gái đến thăm viếng
rồi đi, cô gái thì đang có thai bụng đã rất to khoảng 7-8 tháng.
Đôi
nam nữ này không hòa thuận, mà họ đang cải vã với nhau rất kịch liệt.
Người đàn bà lớn tuổi hơn có vẽ binh vực con gái của mình, nhưng sau
một lúc thì họ hết cải nhau, và bà ta đi đâu mất.
Tôi thấy cô
con gái có thai đi tắm trong bồn nước, người con trai cầm một con dao
đi vào và nhấn nước giết cô gái kia, cô ta quơ tay chưn dữ dội nhưng
cuối cùng thì chết, sau đó người con trai mới cắt mạch máu ở tay của
cô nọ.
Như là đang coi một cuốn phim, tôi thấy kế đó có khoảng
5-6 người trong căn phòng trọ đó, có lẽ là cảnh sát mặt thường phục và
tôi thấy má của cô gái đang khóc lóc... Tôi có cảm tưởng họ cho là cô
gái kia tự tử. Tôi tìm đủ mọi cách để cho họ biết những gì tôi đã
thấy, nhưng tôi không tài nào nói được, tôi cố gắng hết sức làm cho
tấm hình cô gái và người con trai, nhỏ bằng nửa cuốn tập từ trên kệ
rớt xuống trước chân người cảnh sát, nhưng họ cũng không hiểu được ý
nghĩa...
Sau đó, tôi dựt mình thức dậy, cho là đã mơ, sáng hôm đó
tôi có kể cho má của tôi nghe chuyện tôi nằm mơ thấy người bị giết
kinh hoàng như vậy. Không ngờ má của tôi một hôm đi chợ, cách đêm tôi
nằm mơ khoảng 4-5 ngày, tình cờ má tôi nghe người trong chợ bàn tán
nói chuyện với nhau về một cô gái có thai tự tử, cách chổ tôi ở khoảng
20km.
Rốt cuộc cảnh sát cũng hiểu được ý nghĩa tấm hình từ kệ rớt xuống và ai là thủ phạm của vụ giết một mạng hai người.
*
Nếu trên giấy khai tử đề nguyên nhân chưa rỏ thì sẽ được khám nghiệm
tử thi để tìm nguyên nhân, nếu nguyên nhân là tự tử thì không cần khám
nghiệm tử thi.
Tuần
đó khoảng tháng 9, được nghỉ phép, tôi bay sang nhà người bạn thân,
định ngủ ở đó 1-2 hôm rồi cuối tuần rủ bạn cùng lái xe đi chơi xa. Vùng
nhà bạn tôi ở là vùng "đất rộng người thưa", chung quanh nhà rừng cây
cao bao bọc, nhiều sóc chạy nhảy trên nóc nhà.
Hôm đó
là ngày gần cuối tuần, như thường lệ bạn tôi vặn đồng hồ ré rất sớm để
thức dậy đi làm, hình như 3:45 sáng vì phải tắm rửa, uống café, rồi
phải chạy xe cả tiếng mới tới sở.
Nghỉ là bạn mình cực, nên tôi
thức theo cùng bạn, nấu café, chuẩn bị gói đồ ăn trưa dùm sẳn sàng, sau
khi bạn đi làm thì tôi sẽ đi ngủ tiếp. Vì định ngủ trở lại, nên tôi
không hề uống café.
Sáo cửa sổ phòng ngủ dành cho khách tuy đã kéo xuống nhưng vẫn còn chút khe hở, chút ánh sáng có thể lọt vào.
Sau
khi bạn tôi đi làm, trở lên giường ngủ, trằn trọc chưa ngủ lại được
ngay, tôi mở mắt nhìn cái cửa sổ với tấm sáo kéo xuống, bên ngoài ánh
sáng màu xám tro pha tím xanh, lúc đó tôi nghe tiếng rột rẹt lộp độp
trên nóc nhà, nghỉ: "chắc chắn đây là mấy con sóc đang chạy giỡn"... tôi
nhắm mắt lại cố gắng ngủ.
Bổng nhiên tôi nghe một cái
"PHẠCH" như ai quăng cái gì lên bắp đùi chưn trái của tôi, giựt mình
tôi mở mắt nhìn xuống đùi thì thấy một cục gì màu đen, như tảng đá, to
khoảng bao gạo 25kg, đang nằm chình ình trên đùi của tôi. Tôi hơi kinh
hoàng định đứng dậy chạy ra nhà bếp hoặc phòng khách, nhưng chưn cẳng
mình mẩy của tôi cứng đơ không tài nào nhút nhích. Tảng đá kia vẫn nằm
đó không xê dịch, tôi đành phải nằm nhắm mắt lại chịu trận vì còn cách
nào hơn?
Một thời gian sau, có lẽ là 20-30 phút, tôi mở mắt ra,
lúc đó khoảng hơn 6 giờ sáng, ánh sáng xuyên sáo đã sáng hơn, thì tôi
không còn thấy tảng đá đó nữa.
Qua ngày hôm sau, tôi
cũng ngủ ở phòng đó nhưng không bị gì nữa, vì sau khi bạn tôi đi làm,
tôi vặn đèn phòng, ngủ thiếp đi cho tới sáng.
* Sau đó tôi thắc mắc không hiểu: nếu là hồn sao không bay vọt ra cửa sổ để ra ngoài mà đi ra bằng lối cửa như người sống?
Thắc
mắc cũng không có lời giải thích. Chỉ có thể là hồn làm theo thói quen
của người lúc còn sống, thức dậy đi tiểu hay đi đâu đó. Có thể hồn
chưa ý thức được là thân thể đã chết?
1.
Đây
là chuyện ngắn kinh dị, tiếng Anh của tác giả người Anh William Wymark
Jacobs. VN dịch ghê lắm, nội cái tựa đúng nghĩa là "Bàn Chưn Khỉ" vậy mà
có người dịch (ngắn gọn) là "Móng Khỉ" ... nguyên bàn chưn (paw) dịch
ra chỉ còn có cái móng (claw)...???